Results (
English) 1:
[Copy]Copied!
Dear Beth, This is all what I like about me. I was born in Ho Chi Minh City, Viet Nam. A little city but seldom peaceful. Where there are people who you were I grew up and spent the day crazy childhood. Where it stored memories about me and who I am. I have been in US for a year and a half. Eng is actually a big problem, as it has been perched me throughout the years. I also feel very clearly the feeling of shame as always being required to sit at tables in the lessons Eng or the times to talk privately with teachers Eng because checkpoints never on 5 (maximum 10 points). Hold the test in hand, I was thinking "what the hell am I going to do in America?" But then I also have to do something. (If I keep standing in one spot and then shouted, "I can't do anything" and I don't have to do what I was most happy people). Months ago I came to the PCC to take the compass test, according to desire of you, me, the people I live with. Before the test, I would ignore writing and reading, because I do not know where review began. I prioritized my Math, I find the math threads online and throughout much of the day. I have reviewed most of the old knowledge, things that I've forgotten most of 2/3. I've reviewed these videos teach equation 1, to tier 2 equations, quartic equations to then I was asleep on the desk. I know they will give me the pencil, paper and calculator. I worry that there will be a machine with color and drew were graph, like the cousin I'm taking. I was able to run out of money in the wallet to buy 1 piece as such and use. And I was totally collapsed when getting a computer that was manufactured from the BC. After the 5h8 ' grappling with the test now I'm sitting in class. Theo tôi: Học là một chặng đường dài và người kiên trì nhất sẽ là người thành công nhất. Không may, tôi không phải là người kiên trì. Tôi cũng không kỳ vọng quá nhiều về việc học của tôi. Tôi biết ý nghĩ này không hay nhưng nó là cách duy nhất để tôi giảm bớt áp lực học tập. Điểm số và thứ hạng luôn ám ảnh tôi trong suốt những năm đến trường, tôi không muốn chịu đựng nó thêm nữa. Tôi sẽ học nếu tôi còn hứng thú, tôi sẽ bỏ nếu tôi không còn hứng thú nữa. Tôi có việc làm part-time và tôi sẽ đủ sống nếu làm full-time. When my English had been improved, I totally could run a bussiness on my own. Nhưng tôi vẫn quyết định đến trường với mong muốn mọi người sẽ tôn trọng tôi, có thể tôi sẽ không tốt nghiệp nhưng ít ra tôi cũng đã cố gắng. Tôi mong rằng trong thời gian học tập tư tưởng của tôi sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. I think you well as I or we all are the same in that all want to live and do the things I liked. But between wanting and doing are or completely different concepts. I'm longing for the ipad pro, both big-screen keyboard. I'm not the love it but also want to own it. But I can't just stormed straight to the apple store and ran out of my salary for the month it was, I have to pay car insurance, health insurance, cell phone, money money on gasoline. Life has too many things. And the ipad pro is not the only thing that I like. I am passionate about art, I love taking pictures, acting or directing. I love the profession do I shine, but I must quit soon because I don't have the looks and I also don't have the money, which could help me shape, I fear being eclipsed under the limelight. I have also thought of the safer sectors, have stable income, and of course also much more supporters as nurses, physician assistants, clearn teeth. After completing the class writing as required I will probably register a class to see if it's truly horrible as those I described you do not. Too difficulf to introduct myself in at least full one page. That's like proving the agenda "I am an contradictor" in full one page. Tôi không thích sự lập lại, tôi cũng không thích những điều đã sắp đặt trước. Tại sao cứ phải sống chung với ý nghĩ: Tôi phải trở thành một người nào đó, tôi phải làm được một điều gì đó. Thật mệt mỏi. Bản thân tôi đã từng đặt ra rất nhiều mục tiêu cho riêng mình, tôi còn tỉ mỉ làm theo những bí quyết thành công ngập tràn trên mạng. Xác định mục tiêu rõ ràng, thiết thực. Sau đó chia nhỏ kế hoạch thành kế hoạch dài hạn và ngắn hạn. Tiếp đó là thực hiện những kế hoặc dễ dàng trước. Tôi chỉ hăng hái trong bước xác định mục tiêu, có lẽ sau đó tôi đã chia kế hoạch quá nhỏ nên tôi không thèm thực hiện luôn. Và tất nhiên là tôi chưa bao giờ thành công. Tôi không dám bắt đầu nữa, kết thúc luôn luôn buồn bã và tôi cảm thấy thất vọng về bản thân tôi hơn. Mặt khác, tôi lại rất lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp cho tương lai cuả tôi. I am afraid I may live in poverty. Đây là lí do thứ hai kéo tôi đến trường. Tôi tin rằng tôi xứng đáng để có thêm một cơ hội. Nhưng lần này sẽ có một chút thay đổi, sẽ không có bất cứ một kế hoạch nào cả, tôi sẽ cứ tiếp tục cố gắng. Tôi rất lo ngại khi gửi bài viết này cho my teacher. Thật bất lịch sự khi bắt người khác phải đọc những suy nghĩ mông lung, lộn xộn của mình. Nhưng đây thật sự là những thứ đang diễn ra trong đầu tôi, và tôi không thể nào clean up chúng lại được. Đây cũng là lần đầu tiên tôi viết chúng ra giấy. Tôi khá là háo hức vì tôi được làm nhân vật chính tuy là trong bài viết của tôi. Trước đây tôi từng phải viết rất nhiều về những nhân vật có sức ảnh hưởng tới mọi người hay những nhân vật trong truyện. Tuy đề bài là hãy viết cảm nhận của mình về người đó, nhưng tôi và những người bạn của mình chỉ đạt điểm cao khi chúng tôi viết đúng như cảm nhận mà giáo viên muốn. Đây là minh chứng cụ thể cho sự khác biệt về nền giáo dục hiện đại, tân tiến. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được học trong môi trường này, tôi may mắn khi được gặp bạn. Trước khi đến lớp vài ngày tinh thần tôi bị khủng hoảng, tôi rất lo sợ là tôi sẽ không thể nghe được những gì bạn truyền đạt, tôi lo sợ bị bắt học nhóm, bị bắt phải phát biểu trong khi tôi chưa thể phát âm chuẩn. Sau một giờ đầu tiên ngồi trong lớp bạn, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tuy chỉ nghe đc 50% những điều bạn nói nhưng tôi cảm nhận được bạn là người thân thiện, bạn làm công việc truyền cảm hứng rất tốt. Tôi sẽ cực kỳ biết ơn nếu bạn không kêu tôi phát biểu cảm nghĩ một cách bất thình lình, tôi không muốn trở thành trò cười cho cả lớp. Khi tôi thật sự sẵn sàng, tôi hứa rằng sẽ có một cánh tay giơ lên và bạn sẽ không thể ngăn tôi đừng nói. Điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ là tôi cảm thấy hào hứng khi vào lớp học này. Tôi cảm thấy quyết định lần này của tôi là đúng. Tôi sẽ tiếp tục đăng ký những lớp writing tiếp theo của bạn, và cũng sẽ đăng ký lớp của bạn một lần nữa nếu tôi bị fail.
Being translated, please wait..
