" Không sao đâu, em ổn mà. " - Suej


" Không sao đâu, em ổn mà. " - Sueji cười gượng, cố tỏ ra là mình vẫn ổn trong khi thực chất, câu trả lời lại là không. Quả thật, không thể ngờ rằng, cái cuộc đời khốn nạn này đã biết cô trở thành một diễn viên tài ba đến như thế.

" Unnie cũng đang rãnh, để unnie giúp em. " - Fei đề nghị sau khi nhìn thấy mớ tài liệu dày cộm trên bàn. Khẽ lắc đầu nhìn đứa em gái nhỏ tội nghiệp.

" Ani... mình em làm được rồi. Unnie ra ngoài ăn trưa với Jia unnie, Min unnie trước đi ạ."

" Em không định ăn trưa sao ?"

" Hôm nay em không đói." - Sueji mỉm cười trấn an chị gái của mình.

" Yah. Bỏ bữa là không tốt đâu. Nếu bây giờ em không đói thì lát unnie sẽ mua đồ ăn mang lên cho em. " - Fei không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh con bé tự hành hạ bản thân. Từ ngày Seung Gi không còn, Sueji dường như chẳng chăm sóc bản thân mình như trước. Con bé thức khuya mà chẳng làm gì, cứ ngồi một góc nhìn vào khoảng không lạnh lẽo một cách thức. Để rồi sáng sớm, nó luôn là người rời khỏi nhà đầu tiên. Đôi khi cô tự hỏi, Seung Gi rốt cuộc đã làm những gì. Cậu ấy cứu con bé khỏi cái chết, nhưng cũng đồng thời biến con bé thành một con người vô hồn và hoàn toàn trống rỗng. Thật trớ trêu làm sao...

" Vậy thì phiền unnie quá. " - Sueji nhìn Fei với ánh mắt to tròn thường thấy, mặc dù bây giờ đã xuất hiện những vết thâm bên dưới mắt do thức khuya dậy sớm.

" Không sao. À mà nhóc con này, em bừa bộn quá đấy. " - Fei cóc nhẹ vào đầu em gái mình. Tiện tay sắp xếp giúp con bé mớ lộn xộn trên bàn.

Và rồi, bất chợt...


Bộp...


Một tấm ảnh rơi ra... Fei vội vàng nhặt lên rồi đứng thẫn thờ như người mất hồn. Cô khẽ nhìn Sueji bằng ánh mắt đầy thông cảm, chẳng biết nên mở lời thế nào...


" Sueji à... Chị nghĩ... em nên xem cái này... " - Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh lên bàn, ngay trước tầm mắt Sueji rồi trút ra một hơi thở dài đầy nặng nề. Lại nữa rồi... rõ ràng con người này luôn thích xuất hiện những lúc người ta dường như muốn quên đi...


" Mwoya ? unnie... " - Sueji cẩn thận cầm tấm ảnh lên, khẽ nhíu mày lại sau khi nhìn thấy phản ứng của Fei. Và rồi... cảm xúc dường như muốn vỡ òa... Sueji run rẩy, cố nén lấy tiếng nấc nghẹn ngào, không kịp để ý đến nước mắt đang chực trào khỏi khóe mi. Phải làm sao đây...

Anh à, em phải làm sao đây....




Bức ảnh đơn giản thôi, thật sự rất đơn giản, nhưng nó chứa đựng rất nhiều tình cảm, như cái cách mà anh đã chụp nó 5 năm trước, Sueji có thể dễ dàng cảm nhận điều đó qua những nét chữ nắn nót phía sau...


" Gửi em, cô gái duy nhất của cuộc đời anh...

Thật sự thì thú thật với em, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều để có thể viết được vài dòng ngắn ngủi này. Không phải vì không thích em nên mới không viết, mà là vì anh phải suy nghĩ cách đưa cho em bức ảnh này theo cách đặc biệt nhất, nó thật sự có ý nghĩa rất lớn với anh. Em còn nhớ chứ ? Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ như thế nào. Chẳng hiểu sao nữa, suốt chuyến bay ngày hôm ấy, anh chỉ nhìn mỗi mình em, nhưng chắc là em không nhận ra điều ấy đâu nhỉ, cô bé ngốc của anh. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên hơn 10 năm qua, tim anh chợt lệch môt nhịp vì một người, một người mà thậm chí anh còn chẳng biết lấy cái tên. Buồn cười quá phải không em ? Anh cũng từng cảm thấy như thế đấy. Nhưng mà chỉ là đã từng thôi. Bởi vì hiện tại, anh nhận ra đó không phải là một sự tình cờ ngốc nghếch. Nó đã dẫn bước anh đến gần với em hơn, từng bước, từng bước một. Để rồi chúng ta gần nhau, yêu thương nhau, thông cảm cho nhau như thế này. Chúng ta có thể giàu có nếu chúng ta cố gắng, nhưng đối với anh, những thứ đó sẽ chẳng bao giờ thay thế được em, và cả những tháng ngày chúng ta ở bên nhau. Đối với em mà nói, những dòng chữ này có lẽ sẽ thật ngốc nghếch làm sao khi mà anh vẫn luôn hiện hữu bên cạnh em mỗi ngày. Nhưng anh vẫn muốn nói, muốn nói câu "Anh yêu em" nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa. Vì anh biết... chỉ ba ừ ngắn ngủi này thì chẳng bao giờ diễn tả được những tình cảm mà anh dành cho em... vậy thì kể từ ngày hôm nay, ngày mai, và cả mai sau nữa, hãy cứ yêu nhau thật nhiều, thật nhiều em nhé...

Anh yêu em... "



Sueji khuỵa ngã, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả gương mặt. Cô đã cố quên, cô không nhắc đến, vậy mà tại sao con người này lại chẳng để cô được quên, dù chỉ một giây thôi, để cái nỗi đau này biến mất trong phút chốc. Để cô cảm nhận được mình đang sống, vẫn còn được hít thở bầu không khí quý giá này...


" Không sao cả... mọi chuyện rồi sẽ qua thôi... " - Fei vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy trước mặt, vỗ nhẹ vào lưng như đang an ủi một đứa trẻ. Nhìn đứa em gái của mình như vậy, người chị như cô không khỏi đau lòng.


" Em phải làm sao đây ?... Phải làm sao đây... ? " - Sueji nói trong tiếng nấc, dòng lệ này, cô không thể nào bắt nó ngừng tuôn. Cũng giống như việc cô không thể bắt bản thân ngừng nhớ anh.


" Mọi chuyện sẽ qua thôi... sẽ qua thôi... " - Fei cũng không thể nào kìm nổi cảm xúc của mình. Cô bắt đầu khóc theo đứa em gái bé nhỏ. Con bé luôn là người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để làm yên lòng người khác. Vậy cho nên bây giờ là lúc để Sueji có thể trở về cô của chính cô. Một Bae Sueji mỏng manh và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.


" Anh ấy... Tại sao lại khiến em trở thành như thế này cơ chứ... " - Sueji nghẹn ngào, đôi tay giữ chặt lấy bức ảnh mà đặt vào vị trí nơi mà trái tim nhỏ bé vẫn đang yếu ớt đập từng hồi, như nơi mà nó vốn thuộc về.


" Vì em thật sự yêu cậu ấy, rất nhiều đấy... ngốc ạ... " - Fei cười, nụ cười chua chát, đau thương.

Sueji cứ gục đầu vào lòng Fei mà khóc, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô, khóc cho đến khi mệt lã đi vì kiệt sức. Phải... vì cô quá yêu anh... vì yêu nên từ lúc nào cũng nhớ... lúc nào cũng chờ đợi trong vô vọng...


0/5000
From: -
To: -
Results (English) 1: [Copy]
Copied!
"It's okay, I'm okay."-keep laughing Sueji, trying to prove he's still here while in fact, the answer again is no. Indeed, cannot be doubted, that the life of this shit has said she became a talented cast to it. "Unnie also is slotted, to help me unnie."-Fei suggested after seeing thick com documents on the table. My little sister shook his head, poor vision. "Ani myself here. Unnie out for lunch with Jia unnie, Min unnie going ahead. " "I'm not going to eat lunch now?" "Today I'm not hungry." – Sueji smiles reassure his sister. "Yah. Remove packed is not cool. If you now not hungry then slices unnie will buy food, bring up for you. "-Fei unbearable when see her self tormenting yourself. From Seung Gi doesn't care, doesn't seem Sueji myself as before. She would stay up late like I do, sit a point of view about non-frozen for a way in. And in the early morning, it's always someone leaving the House first. Sometimes she wondered, Seung Gi ended did what. He rescued her from death, but at the same time turning her into a human being inanimate and completely empty. Ironically, how to ... "What bothers unnie too."-Sueji look big round eyes with Fei is often seen, although now it appears those bruises under the eyes so stay up late up early. "It's okay. Well that this kid, my roomy there. "-Fei Toad head his sister. Underhand arrange help her mess on the table. And then, suddenly and. .. Actinodaphne Ellipticbacca... A photograph fell out ... Fei rush picks up then standing thẫn Church as people lose their spirit. You have my eye Sueji look full of sympathy, I don't know how the word should open up to ... "Uh, Sueji I think you should look at this ... "-She gently placed photos on the table, right in front of the eye and then a venting Sueji long breath heavily. Back again ... the clear this man always liked to appear at this point people seem to want to forget it. "Mwoya? unnie's ... "-Holding up photographs carefully Sueji, my sister raised eyebrows after seeing the response of the Fei. And then ... the emotion seems to want to break Boo's ... Sueji shaking, try to take a step of the compression choked, not up to Italy to tears are from the movement lie s mi. to do this ... Brothers, I do here .... The photograph that's simple, it's very simple, but it contains a lot of emotion, like the way you took it 5 years ago, Sueji can easily feel that through the letters rear nót diversions of ... "Send children, the only girl of my life I. .. Truthfully honest with you, I had to think a lot to be able to write a few brief lines. Not because I dislike the new should not write, that is because you have to think how to give me this photograph most special way, it really mean so much to you. I remember? Meeting for the first time, we were looking at each other with strange eye as to how. Wonder why anymore, flight day, you just look at every child, but I didn't realize that so, your little girl. It was the first time, the first time over the past 10 years, my heart suddenly deflected a rhythm because of one person, a person that doesn't even know the name. Funny too, didn't you? I also feel like it. But that is only once only. Because now, I realize that is not a silly coincidence. It led him to step closer to children than that, step by step, step by step. So we're near each other, love each other, understand each other like this. We can be rich if we tried, but for me, that stuff will never substitute for children, and both the us together. To me that says, this text will probably really stupid how that I'm always there beside me every day. But you still want to talk, want to "I love you" more, much more. Because you know ... just three brief I never expressed the sentiment that he intended for you ... so, since today, tomorrow, and forever more, let's just love each other so much, it's more me. ... I love you ... " Sueji khuỵa crumpled, tear drenched fall flush both face. She has tried to forget, she did not mention, that's why this man didn't let you be forgotten, though only a seconds, to the pain disappear momentarily. Do you feel you are alive, still breathing precious atmosphere of this ... "No problem at all ... it's going to be through it... "-Fei rushed to hold her little body is trembling in front of Pat on the back, as are comforted a child. His sister looked like that, her sister as she does from the heart pain. "I have to do?.?. To do this ...? "-The step saying Sueji in tears, she was unable to catch it flush. Just as you can't make yourself stop mind you. "Everything is going through. ... the last of ... "-Fei also can't keep his feelings known. She began to cry as her little sister. She has always proved to be powerful to appease others. So now it's time to get back to Sueji she of herself. A Bae Sueji fragile and vulnerable than ever before. "He's ... Why makes you become like this anyway to ... "-Sueji choked, her hands hold photos that put into place where tiny hearts are still weak smash each revert, as where it originally belonged. "Because I really love him, a lot of very silly and. .. "-Fei laughed, sardonic smile, bring the pain. Sueji just down the into the Fei that cry, crying until tears ran dry, cry until Lü BU tired to go because of exhaustion. Right ... because she is so in love with you ... because love should always remember ... always wait in vain to ...
Being translated, please wait..
Results (English) 2:[Copy]
Copied!

" Không sao đâu, em ổn mà. " - Sueji cười gượng, cố tỏ ra là mình vẫn ổn trong khi thực chất, câu trả lời lại là không. Quả thật, không thể ngờ rằng, cái cuộc đời khốn nạn này đã biết cô trở thành một diễn viên tài ba đến như thế.

" Unnie cũng đang rãnh, để unnie giúp em. " - Fei đề nghị sau khi nhìn thấy mớ tài liệu dày cộm trên bàn. Khẽ lắc đầu nhìn đứa em gái nhỏ tội nghiệp.

" Ani... mình em làm được rồi. Unnie ra ngoài ăn trưa với Jia unnie, Min unnie trước đi ạ."

" Em không định ăn trưa sao ?"

" Hôm nay em không đói." - Sueji mỉm cười trấn an chị gái của mình.

" Yah. Bỏ bữa là không tốt đâu. Nếu bây giờ em không đói thì lát unnie sẽ mua đồ ăn mang lên cho em. " - Fei không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh con bé tự hành hạ bản thân. Từ ngày Seung Gi không còn, Sueji dường như chẳng chăm sóc bản thân mình như trước. Con bé thức khuya mà chẳng làm gì, cứ ngồi một góc nhìn vào khoảng không lạnh lẽo một cách thức. Để rồi sáng sớm, nó luôn là người rời khỏi nhà đầu tiên. Đôi khi cô tự hỏi, Seung Gi rốt cuộc đã làm những gì. Cậu ấy cứu con bé khỏi cái chết, nhưng cũng đồng thời biến con bé thành một con người vô hồn và hoàn toàn trống rỗng. Thật trớ trêu làm sao...

" Vậy thì phiền unnie quá. " - Sueji nhìn Fei với ánh mắt to tròn thường thấy, mặc dù bây giờ đã xuất hiện những vết thâm bên dưới mắt do thức khuya dậy sớm.

" Không sao. À mà nhóc con này, em bừa bộn quá đấy. " - Fei cóc nhẹ vào đầu em gái mình. Tiện tay sắp xếp giúp con bé mớ lộn xộn trên bàn.

Và rồi, bất chợt...


Bộp...


Một tấm ảnh rơi ra... Fei vội vàng nhặt lên rồi đứng thẫn thờ như người mất hồn. Cô khẽ nhìn Sueji bằng ánh mắt đầy thông cảm, chẳng biết nên mở lời thế nào...


" Sueji à... Chị nghĩ... em nên xem cái này... " - Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh lên bàn, ngay trước tầm mắt Sueji rồi trút ra một hơi thở dài đầy nặng nề. Lại nữa rồi... rõ ràng con người này luôn thích xuất hiện những lúc người ta dường như muốn quên đi...


" Mwoya ? unnie... " - Sueji cẩn thận cầm tấm ảnh lên, khẽ nhíu mày lại sau khi nhìn thấy phản ứng của Fei. Và rồi... cảm xúc dường như muốn vỡ òa... Sueji run rẩy, cố nén lấy tiếng nấc nghẹn ngào, không kịp để ý đến nước mắt đang chực trào khỏi khóe mi. Phải làm sao đây...

Anh à, em phải làm sao đây....




Bức ảnh đơn giản thôi, thật sự rất đơn giản, nhưng nó chứa đựng rất nhiều tình cảm, như cái cách mà anh đã chụp nó 5 năm trước, Sueji có thể dễ dàng cảm nhận điều đó qua những nét chữ nắn nót phía sau...


" Gửi em, cô gái duy nhất của cuộc đời anh...

Thật sự thì thú thật với em, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều để có thể viết được vài dòng ngắn ngủi này. Không phải vì không thích em nên mới không viết, mà là vì anh phải suy nghĩ cách đưa cho em bức ảnh này theo cách đặc biệt nhất, nó thật sự có ý nghĩa rất lớn với anh. Em còn nhớ chứ ? Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ như thế nào. Chẳng hiểu sao nữa, suốt chuyến bay ngày hôm ấy, anh chỉ nhìn mỗi mình em, nhưng chắc là em không nhận ra điều ấy đâu nhỉ, cô bé ngốc của anh. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên hơn 10 năm qua, tim anh chợt lệch môt nhịp vì một người, một người mà thậm chí anh còn chẳng biết lấy cái tên. Buồn cười quá phải không em ? Anh cũng từng cảm thấy như thế đấy. Nhưng mà chỉ là đã từng thôi. Bởi vì hiện tại, anh nhận ra đó không phải là một sự tình cờ ngốc nghếch. Nó đã dẫn bước anh đến gần với em hơn, từng bước, từng bước một. Để rồi chúng ta gần nhau, yêu thương nhau, thông cảm cho nhau như thế này. Chúng ta có thể giàu có nếu chúng ta cố gắng, nhưng đối với anh, những thứ đó sẽ chẳng bao giờ thay thế được em, và cả những tháng ngày chúng ta ở bên nhau. Đối với em mà nói, những dòng chữ này có lẽ sẽ thật ngốc nghếch làm sao khi mà anh vẫn luôn hiện hữu bên cạnh em mỗi ngày. Nhưng anh vẫn muốn nói, muốn nói câu "Anh yêu em" nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa. Vì anh biết... chỉ ba ừ ngắn ngủi này thì chẳng bao giờ diễn tả được những tình cảm mà anh dành cho em... vậy thì kể từ ngày hôm nay, ngày mai, và cả mai sau nữa, hãy cứ yêu nhau thật nhiều, thật nhiều em nhé...

Anh yêu em... "



Sueji khuỵa ngã, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả gương mặt. Cô đã cố quên, cô không nhắc đến, vậy mà tại sao con người này lại chẳng để cô được quên, dù chỉ một giây thôi, để cái nỗi đau này biến mất trong phút chốc. Để cô cảm nhận được mình đang sống, vẫn còn được hít thở bầu không khí quý giá này...


" Không sao cả... mọi chuyện rồi sẽ qua thôi... " - Fei vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy trước mặt, vỗ nhẹ vào lưng như đang an ủi một đứa trẻ. Nhìn đứa em gái của mình như vậy, người chị như cô không khỏi đau lòng.


" Em phải làm sao đây ?... Phải làm sao đây... ? " - Sueji nói trong tiếng nấc, dòng lệ này, cô không thể nào bắt nó ngừng tuôn. Cũng giống như việc cô không thể bắt bản thân ngừng nhớ anh.


" Mọi chuyện sẽ qua thôi... sẽ qua thôi... " - Fei cũng không thể nào kìm nổi cảm xúc của mình. Cô bắt đầu khóc theo đứa em gái bé nhỏ. Con bé luôn là người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để làm yên lòng người khác. Vậy cho nên bây giờ là lúc để Sueji có thể trở về cô của chính cô. Một Bae Sueji mỏng manh và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.


" Anh ấy... Tại sao lại khiến em trở thành như thế này cơ chứ... " - Sueji nghẹn ngào, đôi tay giữ chặt lấy bức ảnh mà đặt vào vị trí nơi mà trái tim nhỏ bé vẫn đang yếu ớt đập từng hồi, như nơi mà nó vốn thuộc về.


" Vì em thật sự yêu cậu ấy, rất nhiều đấy... ngốc ạ... " - Fei cười, nụ cười chua chát, đau thương.

Sueji cứ gục đầu vào lòng Fei mà khóc, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô, khóc cho đến khi mệt lã đi vì kiệt sức. Phải... vì cô quá yêu anh... vì yêu nên từ lúc nào cũng nhớ... lúc nào cũng chờ đợi trong vô vọng...


Being translated, please wait..
 
Other languages
The translation tool support: Afrikaans, Albanian, Amharic, Arabic, Armenian, Azerbaijani, Basque, Belarusian, Bengali, Bosnian, Bulgarian, Catalan, Cebuano, Chichewa, Chinese, Chinese Traditional, Corsican, Croatian, Czech, Danish, Detect language, Dutch, English, Esperanto, Estonian, Filipino, Finnish, French, Frisian, Galician, Georgian, German, Greek, Gujarati, Haitian Creole, Hausa, Hawaiian, Hebrew, Hindi, Hmong, Hungarian, Icelandic, Igbo, Indonesian, Irish, Italian, Japanese, Javanese, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Korean, Kurdish (Kurmanji), Kyrgyz, Lao, Latin, Latvian, Lithuanian, Luxembourgish, Macedonian, Malagasy, Malay, Malayalam, Maltese, Maori, Marathi, Mongolian, Myanmar (Burmese), Nepali, Norwegian, Odia (Oriya), Pashto, Persian, Polish, Portuguese, Punjabi, Romanian, Russian, Samoan, Scots Gaelic, Serbian, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenian, Somali, Spanish, Sundanese, Swahili, Swedish, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thai, Turkish, Turkmen, Ukrainian, Urdu, Uyghur, Uzbek, Vietnamese, Welsh, Xhosa, Yiddish, Yoruba, Zulu, Language translation.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: