Results (
English) 1:
[Copy]Copied!
" Không sao đâu, em ổn mà. " - Sueji cười gượng, cố tỏ ra là mình vẫn ổn trong khi thực chất, câu trả lời lại là không. Quả thật, không thể ngờ rằng, cái cuộc đời khốn nạn này đã biết cô trở thành một diễn viên tài ba đến như thế. " Unnie cũng đang rãnh, để unnie giúp em. " - Fei đề nghị sau khi nhìn thấy mớ tài liệu dày cộm trên bàn. Khẽ lắc đầu nhìn đứa em gái nhỏ tội nghiệp. " Ani... mình em làm được rồi. Unnie ra ngoài ăn trưa với Jia unnie, Min unnie trước đi ạ." " Em không định ăn trưa sao ?" " Hôm nay em không đói." - Sueji mỉm cười trấn an chị gái của mình. " Yah. Bỏ bữa là không tốt đâu. Nếu bây giờ em không đói thì lát unnie sẽ mua đồ ăn mang lên cho em. " - Fei không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh con bé tự hành hạ bản thân. Từ ngày Seung Gi không còn, Sueji dường như chẳng chăm sóc bản thân mình như trước. Con bé thức khuya mà chẳng làm gì, cứ ngồi một góc nhìn vào khoảng không lạnh lẽo một cách thức. Để rồi sáng sớm, nó luôn là người rời khỏi nhà đầu tiên. Đôi khi cô tự hỏi, Seung Gi rốt cuộc đã làm những gì. Cậu ấy cứu con bé khỏi cái chết, nhưng cũng đồng thời biến con bé thành một con người vô hồn và hoàn toàn trống rỗng. Thật trớ trêu làm sao... " Vậy thì phiền unnie quá. " - Sueji nhìn Fei với ánh mắt to tròn thường thấy, mặc dù bây giờ đã xuất hiện những vết thâm bên dưới mắt do thức khuya dậy sớm. " Không sao. À mà nhóc con này, em bừa bộn quá đấy. " - Fei cóc nhẹ vào đầu em gái mình. Tiện tay sắp xếp giúp con bé mớ lộn xộn trên bàn. Và rồi, bất chợt... Bộp... Một tấm ảnh rơi ra... Fei vội vàng nhặt lên rồi đứng thẫn thờ như người mất hồn. Cô khẽ nhìn Sueji bằng ánh mắt đầy thông cảm, chẳng biết nên mở lời thế nào... " Sueji à... Chị nghĩ... em nên xem cái này... " - Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh lên bàn, ngay trước tầm mắt Sueji rồi trút ra một hơi thở dài đầy nặng nề. Lại nữa rồi... rõ ràng con người này luôn thích xuất hiện những lúc người ta dường như muốn quên đi... " Mwoya ? unnie... " - Sueji cẩn thận cầm tấm ảnh lên, khẽ nhíu mày lại sau khi nhìn thấy phản ứng của Fei. Và rồi... cảm xúc dường như muốn vỡ òa... Sueji run rẩy, cố nén lấy tiếng nấc nghẹn ngào, không kịp để ý đến nước mắt đang chực trào khỏi khóe mi. Phải làm sao đây... Anh à, em phải làm sao đây.... Bức ảnh đơn giản thôi, thật sự rất đơn giản, nhưng nó chứa đựng rất nhiều tình cảm, như cái cách mà anh đã chụp nó 5 năm trước, Sueji có thể dễ dàng cảm nhận điều đó qua những nét chữ nắn nót phía sau... " Gửi em, cô gái duy nhất của cuộc đời anh... Thật sự thì thú thật với em, anh đã phải suy nghĩ rất nhiều để có thể viết được vài dòng ngắn ngủi này. Không phải vì không thích em nên mới không viết, mà là vì anh phải suy nghĩ cách đưa cho em bức ảnh này theo cách đặc biệt nhất, nó thật sự có ý nghĩa rất lớn với anh. Em còn nhớ chứ ? Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ như thế nào. Chẳng hiểu sao nữa, suốt chuyến bay ngày hôm ấy, anh chỉ nhìn mỗi mình em, nhưng chắc là em không nhận ra điều ấy đâu nhỉ, cô bé ngốc của anh. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên hơn 10 năm qua, tim anh chợt lệch môt nhịp vì một người, một người mà thậm chí anh còn chẳng biết lấy cái tên. Buồn cười quá phải không em ? Anh cũng từng cảm thấy như thế đấy. Nhưng mà chỉ là đã từng thôi. Bởi vì hiện tại, anh nhận ra đó không phải là một sự tình cờ ngốc nghếch. Nó đã dẫn bước anh đến gần với em hơn, từng bước, từng bước một. Để rồi chúng ta gần nhau, yêu thương nhau, thông cảm cho nhau như thế này. Chúng ta có thể giàu có nếu chúng ta cố gắng, nhưng đối với anh, những thứ đó sẽ chẳng bao giờ thay thế được em, và cả những tháng ngày chúng ta ở bên nhau. Đối với em mà nói, những dòng chữ này có lẽ sẽ thật ngốc nghếch làm sao khi mà anh vẫn luôn hiện hữu bên cạnh em mỗi ngày. Nhưng anh vẫn muốn nói, muốn nói câu "Anh yêu em" nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa. Vì anh biết... chỉ ba ừ ngắn ngủi này thì chẳng bao giờ diễn tả được những tình cảm mà anh dành cho em... vậy thì kể từ ngày hôm nay, ngày mai, và cả mai sau nữa, hãy cứ yêu nhau thật nhiều, thật nhiều em nhé... Anh yêu em... " Sueji khuỵa ngã, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả gương mặt. Cô đã cố quên, cô không nhắc đến, vậy mà tại sao con người này lại chẳng để cô được quên, dù chỉ một giây thôi, để cái nỗi đau này biến mất trong phút chốc. Để cô cảm nhận được mình đang sống, vẫn còn được hít thở bầu không khí quý giá này... " Không sao cả... mọi chuyện rồi sẽ qua thôi... " - Fei vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy trước mặt, vỗ nhẹ vào lưng như đang an ủi một đứa trẻ. Nhìn đứa em gái của mình như vậy, người chị như cô không khỏi đau lòng. " Em phải làm sao đây ?... Phải làm sao đây... ? " - Sueji nói trong tiếng nấc, dòng lệ này, cô không thể nào bắt nó ngừng tuôn. Cũng giống như việc cô không thể bắt bản thân ngừng nhớ anh. " Mọi chuyện sẽ qua thôi... sẽ qua thôi... " - Fei cũng không thể nào kìm nổi cảm xúc của mình. Cô bắt đầu khóc theo đứa em gái bé nhỏ. Con bé luôn là người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để làm yên lòng người khác. Vậy cho nên bây giờ là lúc để Sueji có thể trở về cô của chính cô. Một Bae Sueji mỏng manh và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.
" Anh ấy... Tại sao lại khiến em trở thành như thế này cơ chứ... " - Sueji nghẹn ngào, đôi tay giữ chặt lấy bức ảnh mà đặt vào vị trí nơi mà trái tim nhỏ bé vẫn đang yếu ớt đập từng hồi, như nơi mà nó vốn thuộc về.
" Vì em thật sự yêu cậu ấy, rất nhiều đấy... ngốc ạ... " - Fei cười, nụ cười chua chát, đau thương.
Sueji cứ gục đầu vào lòng Fei mà khóc, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô, khóc cho đến khi mệt lã đi vì kiệt sức. Phải... vì cô quá yêu anh... vì yêu nên từ lúc nào cũng nhớ... lúc nào cũng chờ đợi trong vô vọng...
Being translated, please wait..
