Results (
English) 1:
[Copy]Copied!
I remember the day I bought the first breeding dog in the House. That year I was 24 years old, and started his career with social relationships. That's really interesting period in my life and I was looking forward to sharing that joy with his companion. Lilly is not the first dog to live with me, but it is the first dog that I trust, that's the first time I played the role as a parent, my first devotion worried, interested in a long time. I had thought that it would be easy but not so, because I still lack experience and knowledge. First of all, I am not aware of many things in the mind of his age, whether I have to admit it or not yet? And I did not consider choosing a breed of dog best suits my style. I only see the cute face of the Beagle and I was enthralled. I didn't think anything about the challenges and rewards before my eyes. But speculation, I also understand the they help shape I love the dogs and all of today.When I write this story also was at that Lilly Pearl, beloved companion throughout my 15 years passed. Really too difficult to think clearly to my life will no longer be the silhouette of Lilly, I will not write much about the departure of it. Instead of that, I want to focus on the lesson that it taught me, and the effects are obvious and immense that it has had in my life and all those who know and love it. Strange also that, when hit this inscription, one of my hands placed on the keyboard on the other hand is also a lucid passion toy for Avery Pearl of our new members, and is the gift that Lilly has for us. Although there is an animal would be able to choose for themselves a place to live on this earth, the best way to remember the sweetness of Lilly that is find the puppies are in need of a home and let it live with the people, the animals were loving it. I know all that I learned from Lilly will help me do a father of the puppy better with Avery, and it also made me very happy and also remember more Lilly. If I had the opportunity to speak with Lilly anything, I would say: "Thanks!". Thanks for the love, thanks for the years of dedication and, above all, thank you for the life lessons that you taught me.The first lesson: patience really is a virtueTôi luôn nghĩ rằng chó con là những vật dễ thương nhất hành tinh này. Chúng chạy xung quanh và nô đùa với tôi không chút do dự và mọi thứ là những mạo hiểm mới cho tôi khi chúng khám phá ra ngôi nhà, cái sân và cuộc sống mới của tôi. Thật dễ dàng để quên đi rằng chúng chiếm mất thời gian dành cho công việc và đòi hỏi một sự quan tâm, chăm sóc lớn tới như thế nào đặc biệt là khi chúng còn nhỏ. Tôi nhớ khi tôi lái xe cùng với Lilly trở về nhà ngày đầu tiên, tôi nhìn mặt nó và nói: “ Tôi không am hiểu về những điều tôi đang làm nhưng tôi hứa tôi sẽ làm tốt nhất có thể”. Khi nói câu nói đó đã làm tôi rớt nước mắt vì những gì tôi ….chúng tôi…đã làm. Chúng tôi là một nhóm bạn thân, bây giờ thì chúng tôi đã có thể suy nghĩ toàn bộ thời gian cùng nhau, tôi nghĩ chúng tôi đã có một công việc tốt. thật sự không dễ dàng dù đó là những gì mà Lilly đã dạy cho tôi đầu tiên, và có thể là điều quan trọng nhất- Sự Kiên Nhẫn. Không thể tin được rằng đối với tôi thời gian đó, Beagles rất ương bướng và rất khó để huấn luyện. Tôi đã trực tiếp dạy cho con chó của mình những bài học cơ bản nhất, chủ yếu là những bài huấn luyện đơn giản. Sống trong một cái căn hộ gác xép, tôi đã đưa con chó của mình đi dạo qua các nhà hàng xóm.Chúng tôi đã dành hàng giờ cho nó đánh hơi trên bãi cỏ, và cả vỉa hè, chờ cho nó tìm được một dấu vết để nó tác nghiệp. Cuối cùng sau bao thất bại, chúng tôi đã có thể tiến lên phía trước và chặn ai đó vào nhà, sau đó, tôi để cửa đóng, nó đã tự giải vây cho mình ở lối vào. Ngay lập tức tôi chộp lấy nó và vội vàng chạy ra ngoài, nhưng sau khi hành động đó hoàn thành thì nó nghĩ rằng nó đã đánh hơi lần nữa. Không lâu sau, chúng tôi cố gắng quay trở lại, nhưng thật không may mắn, và tôi phải đưa nó vào một cái sọt, đầu thò ra ngoài. Tôi sẽ trở về nhà mỗi ngày vào bữa trưa, và nhảy những điệu tương tự, thỉnh thoáng nóng ở mức 100 độ C và thỉnh thoảng dưới trời mưa tầm tã, cả hai điều này khiến tôi phải thay đổi quần áo trước khi quay trở lại văn phòng làm việc. Phần khó nhất là khi trở về nhà và tìm ra nó trong cái sọt, được bao quang bởi ‘sự nguy hiểm” của cô ấy, và điều thú vị là nó nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt rất đáng yêu. Tôi lại phải thay đồ, dọn dẹp cho nó và lau chùi cái cũi. Công việc này không vui vẻ chút nào và tôi thường tự đấu tranh với mình cảm giác tội lỗi và vẻ mặt tức giận với nó. Nhưng sau đó vài tuần, nó đã dần dần tiến bộ nên tôi có thể kiên nhẫn hơn. Sau đó gần một năm, đúng vậy, một năm, Lilly đã được huấn luyện 100 % những bài học cơ bản. Những nguy hiểm lớn, nhỏ chỉ còn trong quá khứ và giống như một sự giải
Being translated, please wait..
